Cuộc sống thật dễ thương

Cuộc sống thật dễ thương

Chiếc xe buýt bắt đầu chạy thì tôi cũng vừa tới nơi. Tôi mệt lừ người ra vì phải đuổi theo chiếc xe buýt, khuôn mặt tôi nhăn nhó lại vừa thở vừa nói : “Chúa ơi mệt quá!”…Tôi bị khựng lại khi tôi nghe tiếng chú lơ xe gọi to: “3 đứa lên phía này nè!” À thì ra là 3 em nhỏ đó. 3 em đó bị mù, sáng nào tôi cũng thấy 3 em đứng đó để đón xe buýt… Khi 3 em lên xe rồi. Tôi thấy các em nói chuyện gì đó với nhau rồi cười thật to. Tôi ngồi đó, tất cả mọi mệt mỏi dường như tan biến, tôi dường như muốn hoà chung niềm vui cùng các em, thấy các em cười vui vẻ như vậy tôi tự hỏi: “Sao các em bị mù như vậy mà vẫn vui vẻ và lạc quan như vậy, trong khi tôi chỉ bị cận thôi mà nhiều lúc tôi cũng bực mình vì phải đeo kính vì nhức mắt, mỏi mắt… Mà tôi không nghĩ rằng tôi thật may mắn hơn nhiều người khác, sao tôi không biết rằng tôi vẫn còn có đôi mắt để đeo kính, tôi vẫn có thể nhìn thấy tất cả mọi sự trên đời này nếu tôi đeo kính vào… Nhưng 3 em bị mù đó thì có đeo kính vào thì các em vẫn không nhìn thấy gì cả…Vậy mà sao các em vẫn vui vẻ quá. Tôi ngồi đó nhìn Các em mà lòng cũng  vui lây. Tôi chỉ biết tạ ơn chúa về tất cả.

Trời sắp mưa rồi..làm sao đây! Tôi đứng đó đợi xe buýt cả 15 phút rồi mà vẫn không thấy xe đâu cả. À…Phía trước có xe rồi kìa. Tôi vẫy tay xong rồi leo lên xe luôn. Nhưng tôi thấy hơi lạ “Sao hôm nay xe đi lâu vậy ta, không thấy cầu Bình Triệu đâu vậy nhỉ!” Tôi quay lại nhìn số xe cho chắc. Thì chúa ơi! Xe 93 chứ không phải xe 91 mà tôi thường đi hằng ngày. Tôi liền gọi chú tài xế.

– Chú ơi cho cháu xuống đi..

– Ở đây đâu có trạm đâu mà xuống. Chạy một quãng nữa rồi có trạm chú dừng cho mà xuống.

– Chú cho cháu xuống đi, chứ cháu đi nhầm xe rồi.

– Nhưng phải có trạm thì chú mới dừng được, ngồi yên đó đi.!

Vậy là tôi phải đợi mãi mới có trạm để xuống. Vừa bước xuống xe tôi đang đứng để xác định xem, giờ mình phải bắt xe đi hướng nào…thì bỗng có bàn tay đập nhẹ lên vai tôi.

– Bé ơi. ở đây là đâu vậy có xe nào về bến xe Miền Đông không vậy?

– Em cũng không biết nữa tại vì đi nhầm xe nên giờ cũng không biết đi xe nào để về nữa… mà hình như xe 93 thì phải.

-Vậy à. Ừ cám ơn nha!

– Kìa xe 93 kìa. Thử hỏi người ta xem xe có chạy đến bến xe miền đông không, rồi mà đi.

– Ừ,cám ơn em.

Khi anh thanh niên đó đi rồi tôi chờ mãi mà không thấy xe gì cả. gần đó có chú xe ôm tôi đánh liều lại và hỏi: chú ơi ở trạm này có xe nào đi về cầu Bình Triệu không vậy?

– Cầu Bình Triệu hả… Phía trước kìa, đi khoảng một cây thì tới đó. Hay có đi xe ôm không thì chú chở đi cho nhanh.

– Thôi cháu đi bộ cũng được chứ cháu không còn tiền nữa.

Vậy là tôi liền đi bộ về phía trước..tôi đang đi thì có một chị chắc chị đó lớn hơn tôi khoảng 3 tuổi.

Chị đó cũng đang đi bộ như tôi. Tôi nghĩ trong đầu chắc chị đó cũng giống tôi không có xe buýt nên phải đi bộ.

– Tôi đi lại gần và bắt chuyện với chị: chị ơi chi đi đâu vè mà lại đi đường này.

– À, chị đi làm về.

– Mà chi đi về đâu vậy?

– Chị đi đến cầu Bình Triệu.

Nghe chị nói mà tôi thấy mừng quá, vậy là có người đi cùng rôi.

Chị hỏi tôi: ủa, vậy em đi dâu về.

– Em đi học về chị ạ. Học trường nào mà lại đi đường này?

– À, tại em đi nhầm xe nên em xuống trạm này, mà không có xe nào về cầu Bình Phước cả. Em đi bộ lại cầu Bình Triệu để bắt xe 19 về cầu Bình Phước.

– Vậy à. Chị thì đi làm về, mà đứng đón bạn chở về..mà lâu quá nên chi đi bộ từ từ gạp bạn thì ngôi ở đâu thì ngồi ở đó.

Đi được một quãng thì bạn chị ấy tới. Tôi thấy buồn quá. Vậy là tôi phải đi một mình rồi.

Vừa ngồi lên xe chị ấy quay lại bảo tôi..hay là em ngồi lên về với chị luôn..

Bạn của chị ấy hỏi:

– Ủa mà bé đó về đâu.

– Về Bình Triệu.

– Vậy thì ngồi lên chị chở đi luôn.

– Nhưng em không có mũ bảo hiểm mà còn chở 3 nữa sợ lắm.

– Không sao đâu, ở đây không có công an đâu… ngồi lên đi.!

– Tôi ngồi lên xe vừa mừng vừa sợ. Mừng vì không phải đi một mình mà được đi xe máy thì sẽ nhanh hơn nhiều nhưng cũng sợ lỡ công an mà bắt thì thật là tội nghiệp cho chị ấy.

– Sắp đến cầu Bình Triệu rồi kìa. Vậy là không sao cả.

– Em đón xe buýt ở đâu để chị chở tới luôn.

– ở phía trước kìa chị.

Vậy là chị chở tôi đến trạm luôn.

Khi xuống xe. Tôi cám ơn chị…và cũng tạ ơn chúa vì đã cho tôi gặp được những người tốt như vậy.

Nguyên An (DAMINHTAMHIEP)

Chìa Khóa

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *