Cho Đi – Cách Cuộc Đời Dịu Dàng Trả Lại

Cho Đi – Cách Cuộc Đời Dịu Dàng Trả Lại

Thỉnh thoảng, ta thấy mình thiệt thòi.
Ta đã cho đi nhiều thứ — một chút lòng tốt, một chút quan tâm, một chút chân thành — mà chẳng thấy nhận lại bao nhiêu. Người ta vui, người ta cảm ơn, rồi người ta đi. Còn ta, ở lại với một khoảng trống nào đó, vừa buồn, vừa hụt hẫng.

Có khi ta tự nhủ: “Từ nay mình sẽ khác. Sống ích kỷ một chút, thương mình nhiều hơn.”
Nhưng rồi, dù cố cách mấy, ta vẫn không làm được.
Bởi vì, bản chất của một người biết yêu thương… là không thể dửng dưng.

Rồi một ngày, ta nhận ra — hóa ra, mình vẫn đang nhận lại, chỉ là không theo cách mình tưởng.
Một buổi sáng, ai đó mỉm cười với ta giữa phố đông. Một tin nhắn nhỏ bất ngờ khiến lòng nhẹ hẳn. Một ngày mưa, ta nghe ai đó kể chuyện, và nhận ra, lòng mình không còn cô đơn như trước.
Thì ra, cuộc đời có cách riêng để trả ơn lòng tốt — âm thầm, nhưng không bao giờ quên.

Cho đi, đôi khi không phải để người khác vui, mà để giữ cho lòng mình vẫn còn ấm.
Khi ta giúp người khác đứng dậy, ta cũng nhắc nhở mình rằng, trên đời này vẫn còn điều tốt đẹp. Và đó chính là phần thưởng của việc cho đi – một niềm tin nhỏ, nhưng đủ để ta bước tiếp.

Đừng vội trách cuộc đời bất công.
Không ai nợ ai cả. Chỉ là những gì ta trao đi, sẽ quay lại – sớm hay muộn, theo một cách nào đó mà ta không ngờ.

Có thể hôm nay, ta lặng lẽ đứng sau hạnh phúc của người khác. Nhưng biết đâu, ngày mai, ai đó sẽ lặng lẽ đứng sau nụ cười của ta.
Đời vốn là thế – vòng tròn của thương và được thương, không ai đứng yên mãi ở một vị trí.

Trong tình yêu cũng vậy. Khi ta thật lòng cho đi, đừng mong được đáp lại.
Vì tình yêu không phải cuộc đổi chác, mà là hành trình hai người cùng trưởng thành trong cảm xúc của mình.
Nếu may mắn, ta được yêu lại.
Còn nếu không, thì cũng chẳng sao — ta vẫn được một lần sống trọn với con tim mình. Và có lẽ, đó là phần đẹp nhất của yêu.

Cuộc đời như con sông – lúc êm đềm, lúc đục ngầu, lúc chảy xiết, lúc lững lờ.
Nhưng dù thế nào, nó vẫn chảy về biển cả.
Và biển, lại hóa thành mưa, quay về nuôi sông.

Cho đi cũng vậy – chẳng mất đi đâu cả. Chỉ là nó đang vòng lại, âm thầm nuôi lớn một phần tốt đẹp nào đó trong lòng người khác, rồi sẽ có ngày quay lại, bằng một cách nhẹ nhàng mà ta không ngờ tới.

Nên, nếu có thể, hãy cứ cho đi.
Một lời an ủi, một cái nắm tay, một tấm lòng rộng mở.
Vì biết đâu, trong một ngày mưa lạnh nào đó, chính những điều ấy sẽ quay lại, sưởi ấm trái tim bạn.

Cho đi, không để được nhớ, mà để thấy lòng mình vẫn còn biết yêu.
Và chừng nào ta còn biết yêu, chừng ấy ta vẫn đang sống – thật sự.

Chìa Khóa TMC

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

LinkedIn
Instagram
FbMessenger
Tiktok
URL has been copied successfully!