Câu truyện vợ chồng

Đêm. Ánh trăng lạnh lẽo xuyên qua tấm rèm mỏng, hắt lên bàn làm việc lộn xộn của Thiên. Hàng chồng sách, những trang bản thảo dang dở, và chiếc laptop mở hé, màn hình vẫn hiển thị dòng chữ cuối cùng của chương trước. Đáng lẽ Thiên đã phải gửi bản thảo này từ tháng trước, nhưng anh vẫn chưa hoàn thành. Anh thở dài, day nhẹ thái dương. Áp lực từ hợp đồng, cùng với sự bò trườn của cảm hứng, đang đè nặng lên anh.
Trong khi đó, Hải Yến, vợ anh, một cô gái xinh đẹp với đôi mắt to tròn và mái tóc đen dài, đang ngồi trên ghế bành, lặng lẽ ngắm nhìn anh. Ánh mắt cô chất chứa sự lo lắng. Cô biết anh đang gặp khó khăn, nhưng cũng không thể ngừng trêu chọc anh một chút.
“Viết đi anh! Nào có ai quấy rầy anh đâu?” Giọng Hải Yến vang lên, nhẹ nhàng nhưng đầy ẩn ý. Thiên quay lại nhìn cô, cố gắng nở một nụ cười mệt mỏi. “Đâu có, em yêu của anh. Đáng ra anh đã phải đánh dấu chấm hết cuốn sách, thế mà không xong… Chẳng hiểu sao anh lại không tập trung được tư tưởng em ạ… Đầu óc cứ để đi đâu…” Hải Yến bước lại gần, đặt tay lên vai anh. “Làm sao đầu óc anh lại để đi đâu?” Thiên lắc đầu, nhìn ra cửa sổ, nơi ánh trăng đang vẽ nên những hình thù kỳ dị trên bức tường. “Chính anh cũng không biết nữa… Hôm nay anh sẽ ngồi nghiêm chỉnh. Trời mát mẻ và đầu óc anh cũng đang thư thái… May ra cũng xong đề cương…”
Hải Yến cười nhẹ, nụ cười ẩn chứa chút buồn. “Thế thì anh ngồi viết đi… Có khi em quấy rầy anh cũng nên.” “Có gì đâu, em yêu dấu!” Thiên vội vàng nói, nắm lấy tay cô. “Thế anh viết đi… Anh đại lãn thật!” Cô nói, giọng điệu thay đổi, có chút giận dỗi. Thiên giật mình. “Hả?! Lạy trời hôm nay tôi không bị chuyện gì quấy quả!” “Ủa! Anh nói thế nghĩa là thế nào?” Hải Yến nhướn mày, đôi mắt to tròn giờ đây như muốn xuyên thấu tâm can anh. “Chả thế nào cả… Anh không có ý gì đặc biệt… Anh chỉ cầu trời cho anh hôm nay làm được nhiều việc…” Thiên vội vàng giải thích, nhưng giọng nói anh có vẻ không được tự nhiên cho lắm.
Hải Yến nhìn anh một lúc lâu, rồi đột nhiên thốt ra một câu nói khiến trái tim Thiên như ngừng đập. “Thế nhỡ đột nhiên hôm nay em chết thì sao?” Thiên sửng sốt, nhìn cô đầy kinh ngạc. “Sao em lại sang chuyện ấy?” “Thì sao!… Em chết thật đấy…” Giọng cô lạc đi, đôi mắt long lanh. “Nói thế làm gì, vợ yêu của anh?” Thiên đứng dậy, ôm lấy cô vào lòng. “Anh ơi, ngộ như em chết… Anh có lấy vợ khác không?” Cô thì thầm, giọng nói run rẩy. “Em yêu dấu! Đừng nói với anh những điều như thế…” Thiên vuốt ve mái tóc cô, cố gắng trấn an. “Nhưng, anh thấy đấy, anh có trả lời được đâu. Mà từ lâu em đã biết tỏng bụng dạ anh, biết anh nghĩ gì về em rồi.” Hải Yến đẩy anh ra, nhìn thẳng vào mắt anh. “Em gái nhõng nhẽo của anh, tính nết em kỳ thật đấy.” Thiên cười gượng. “Mọi sự chỉ vì anh…” Cô nói, rồi bật khóc. “Thì anh có làm gì em đâu, hả người ngọc? Anh chẳng bao giờ muốn em buồn cả!” Thiên hoảng hốt, ôm chặt lấy cô. “Thế anh trả lời em đi: sau khi em chết anh có đi lấy vợ khác không nào?” Cô nấc lên, nước mắt lăn dài trên má. Thiên nhìn cô, bối rối đến tột độ. “Lạy thánh Ala!” “Ái chà, thấy chưa! Em biết rồi mà… Anh vừa mới tự thú đấy nhé!…” Hải Yến ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe nhưng đầy vẻ đắc thắng. “Tự thú? Tự thú cái gì kia chứ?” Thiên giật mình. “Anh chả vừa nói cái câu “Lạy thánh Ala” là gì?” Cô nói, giọng điệu đầy vẻ tinh quái. “Thì anh nói đấy… Nhưng làm sao nào?” Thiên thở dài. “Em chết rồi tất nhiên anh không lấy ai được nữa… Bọn đàn bà nó ghê tởm anh, anh chả căm ghét cuộc sống gia đình là gì… Tưởng em không biết đấy hả! Em chết rồi dù anh có sống đến nghìn tuổi anh cũng không lấy được vợ… Nhưng chả lẽ anh ghê tởm cuộc sống gia đình là tại em à?” Hải Yến nói một tràng, vừa khóc vừa mắng. “Nàng tiên của anh, tại sao em lại cứ kiếm chuyện thế nhỉ? Ngay cả trong ý nghĩ, anh cũng chẳng bao giờ có những chuyện ấy… Em lau nước mắt đi, bình tâm mà nghe anh đây… Em chẳng thương em tí nào mà cứ làm mình làm mẩy vô ích… Em quả là không hiểu những lời anh nói…” Thiên cố gắng giải thích, giọng nói đầy sự nhẫn nại. “À à à! Nghĩa là anh không định nói những điều như thế chứ gì?” Hải Yến ngừng khóc, nhìn anh đầy nghi hoặc. “Phải ạ!” “Nghĩa là nếu em chết anh sẽ tục huyền chứ gì?” Cô nói, giọng điệu đầy ẩn ý. “Trời ơi là trời, tôi biết nói thế nào đây… Có thể…” Thiên lắp bắp. “Anh cứ nói toạc ra xem nào…” “Bây giờ anh không thể đoán chắc điều gì… Nhưng có thể anh sẽ lấy vợ cũng nên!” Thiên thở dài, cuối cùng cũng chịu thua. “Tất nhiên là lấy vợ rồi… Làm như em không biết bụng dạ anh ấy!” Hải Yến nói, giọng điệu có vẻ đã bình tĩnh hơn. “Trời đất ơi! Thánh Ala ơi! Cầu trời cho tôi được bình tĩnh. Em làm anh rối cả ruột, em yêu ạ, chính anh cũng không biết anh nói gì nữa…” Thiên nói, giọng nói đầy sự bất lực. “Lấy vợ, đằng nào rồi anh cũng lấy vợ…” “Anh nói thế làm vui lòng em đấy thôi…” Thiên nói, cố gắng xoa dịu cô. “Làm vui lòng em?! Đầu tiên anh bảo không lấy, rồi sau lại bảo có lấy. Như thế mà bảo làm vui lòng em!” Hải Yến bật khóc trở lại. “Thánh Ala ơi! Con phải làm thế nào đây… Xin Thánh rủ lòng ân ưu. Thôi, nín đi em… lúc anh bảo anh không lấy vợ thì em cáu. Đến lúc anh bảo anh có lấy vợ em cũng lại cáu. Thế em lệnh cho anh nói gì có phải hơn không?” Thiên vò đầu bứt tai. “Thôi, em đã đoán từ lâu là anh chán em rồi.” Cô nói, giọng điệu đầy vẻ tủi thân. “Thiên thần của anh, tại sao em lại quyết đoán rằng anh đã chán em.” “Thì anh bảo rằng anh không biết sau này có lấy vợ hay không chứ gì?” “Vâng, thì tôi có nói!” “Thế là thế nào? Tức là anh bảo em rằng: Thôi cô có chết thì chết mau lên, cho tôi còn liệu! Thế mà anh lại còn chối phắt đi được!” Hải Yến lại bật khóc nức nở. “Thôi thôi… Tôi im. Tôi không nói một lời nào nữa. Tôi xin rút lui mọi ý kiến. Tôi chỉ xin cô đừng khóc nữa, tôi van cô. Chúng ta ngồi im nhé. Thôi, nín đi, em yêu của anh!” Thiên nói, giọng nói đầy sự tuyệt vọng. “Ôi! Tôi khó thở quá, tôi ngất đây… Tôi chết đây!” Hải Yến nói, rồi cô ngã gục vào lòng anh.
Thiên ôm chặt lấy cô, trái tim anh đau thắt. Anh biết cô chỉ đang làm nũng, nhưng những lời nói của cô đã chạm đến nỗi sợ hãi sâu thẳm trong anh. Anh không thể tưởng tượng được cuộc sống của mình sẽ ra sao nếu không có cô. Anh thề với lòng sẽ hoàn thành bản thảo này, sẽ không để bất kỳ điều gì, bất kỳ ai, làm anh xao nhãng khỏi công việc của mình nữa. Anh sẽ chứng minh cho cô thấy tình yêu của anh dành cho cô là vĩnh cửu, bất chấp mọi lời nói bông đùa, mọi sự giận dỗi.
Khoảnh khắc đó, anh nhận ra rằng, dù cho anh có cố gắng trốn tránh bao nhiêu đi nữa, tình yêu của anh dành cho Hải Yến vẫn là nguồn cảm hứng lớn nhất, là động lực mạnh mẽ nhất giúp anh vượt qua mọi khó khăn. Anh hôn lên trán cô, thì thầm: “Em yêu, anh xin lỗi. Anh sẽ viết một câu chuyện thật hay, một câu chuyện chỉ dành riêng cho em. Một câu chuyện mà trong đó, tình yêu của chúng ta sẽ không bao giờ chết.”
Dưới ánh trăng, Thiên ôm chặt lấy Hải Yến. Anh biết rằng, dù cho tương lai có ra sao đi nữa, họ sẽ luôn có nhau. Và đó chính là điều quan trọng nhất.
Chìa Khóa TMC












