57 xu của Lucy và ngọn lửa sưởi ấm Chicago 1910

57 xu của Lucy và ngọn lửa sưởi ấm Chicago 1910

(Câu chuyện có thật làm nên Ngày Giáng Sinh cho trẻ mồ côi – Chicago, 1910)

Chicago mùa đông năm 1910 lạnh cắt da.

Những cơn gió từ hồ Michigan thổi ào qua các dãy nhà gạch đỏ, len lỏi vào từng con phố, từng khe cửa. Thành phố đang lớn lên từng ngày, nhưng sự phồn hoa ấy không dành cho tất cả. Ở phía nam thành phố, giữa những khu lao động nghèo, có một tòa nhà cũ kỹ – trại trẻ mồ côi của bác sĩ Edgar J. Helms.

Nơi ấy thiếu thốn đủ điều.

Giáng Sinh đang đến gần, nhưng trong trại trẻ, không có cây thông, không có quà, thậm chí không đủ tiền để mua một bữa ăn tử tế cho lũ trẻ.

Bác sĩ Helms đứng bên cửa sổ, nhìn tuyết rơi, lòng nặng trĩu.

“Có lẽ năm nay,” ông thở dài, “chúng ta không thể tổ chức Giáng Sinh cho các con.”


Trong căn phòng học nhỏ, Lucy, một bé gái khoảng sáu tuổi, đang cúi đầu viết những con chữ nguệch ngoạc. Em mồ côi cha mẹ từ khi còn rất nhỏ, được đưa vào trại trong một buổi tối mưa lạnh.

Lucy nghe loáng thoáng câu nói của bác sĩ Helms.

Em không hiểu hết mọi chuyện, nhưng em biết một điều: Giáng Sinh quan trọng lắm.

Đó là ngày duy nhất trong năm bọn trẻ được ăn no hơn một chút, được nghe kể chuyện, được cảm thấy mình không bị bỏ rơi.

Lucy thò tay vào túi áo.

Trong đó là 57 xu – số tiền em dành dụm được sau nhiều tháng làm việc lặt vặt: lau bảng, xếp sách, giúp cô nuôi trẻ. Đó là toàn bộ gia tài của em.

Em nắm chặt những đồng xu lạnh ngắt.


Tối hôm ấy, Lucy lén bước đến phòng làm việc của bác sĩ Helms.

Em đặt những đồng xu lên bàn, cẩn thận như đặt một kho báu.

“Thưa bác sĩ,” em nói khẽ, “con muốn góp cho Giáng Sinh.”

Bác sĩ Helms sững người.

Ông cúi xuống nhìn những đồng xu nhỏ bé, rồi nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Lucy. Trong khoảnh khắc ấy, ông cảm thấy cổ họng mình nghẹn lại.

“Con giữ lấy đi, Lucy,” ông nói. “Con còn nhỏ quá.”

Lucy lắc đầu.

“Nếu con giữ,” em nói, “thì chỉ có mình con có. Nếu bác sĩ lấy, tất cả mọi người đều có.”


Bác sĩ Helms cầm lấy số tiền.

Không phải vì 57 xu có thể mua được điều gì lớn lao, mà vì ông hiểu rằng mình đang cầm trong tay một hạt giống.

Sáng hôm sau, ông kể câu chuyện của Lucy cho một nhóm bạn và mạnh thường quân nghe.

57 xu.

Một con số nhỏ.

Nhưng nó chạm đến trái tim của họ.

Người góp một ít.

Người góp nhiều hơn.

Tiền quyên góp tăng lên từng ngày.


Đến đêm Giáng Sinh, trại trẻ mồ côi bừng sáng.

Có cây thông Noel.

Có quà.

Có bữa ăn nóng.

Lũ trẻ cười vang – thứ âm thanh mà bác sĩ Helms đã lâu không được nghe nhiều đến thế.

Lucy ngồi lặng lẽ ở một góc, nhìn mọi người vui vẻ. Em không nhận ra rằng chính mình là nguyên nhân của phép màu ấy.


Câu chuyện không dừng lại ở đó.

Bác sĩ Helms viết lại câu chuyện 57 xu và gửi đăng trên một tờ báo địa phương. Bài viết lan rộng khắp nước Mỹ, khơi dậy một phong trào quyên góp cho trẻ mồ côi.

Từ những đồng xu nhỏ bé ấy, một tổ chức ra đời – Goodwill Industries – chuyên giúp đỡ người nghèo, trẻ em mồ côi và những người bị bỏ rơi trong xã hội.

Lucy lớn lên.

Tên em không xuất hiện trên những tấm biển lớn.

Nhưng mỗi mùa Giáng Sinh, hàng triệu người được giúp đỡ – tất cả đều bắt đầu từ vài đồng xu cuối cùng của một đứa trẻ.


Ngẫm :

Điều lớn lao không được đo bằng số tiền ta cho đi, mà bằng trái tim ta đặt vào đó.

Chìa Khóa TMC (Tổng Hợp)

#GiangSinh #Noel #TruyenNgan #QuaTangCuocSong #BaiHocCuocSong #YNghia #Lucy57Xu #Goodwill #EdgarHelms #LongNhanAi #TuThien #TreMoCoi


Nguồn tư liệu tham khảo: – Edgar J. Helms, The Story of the 57 Cents – Goodwill Industries International – Lịch sử hình thành – Chicago Historical Society


Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

LinkedIn
Instagram
FbMessenger
Tiktok
URL has been copied successfully!