Âm Thanh Của Sự Sống

Giật mình tỉnh giấc, điều đầu tiên tôi nghe thấy không phải là tiếng chuông báo thức, mà là tiếng gió lùa qua khe cửa, tiếng chim sẻ ríu ran ngoài hiên, và đâu đó, tiếng mẹ đang khẽ mở nắp nồi trong bếp. Mọi thứ diễn ra trong sự quen thuộc đến mức, nhiều ngày, tôi từng chẳng buồn để ý. Nhưng hôm nay, vì một lý do nào đó, tôi lại lắng nghe.
Tôi nhớ có lần một người bạn đến nhà nói đùa rằng:
– “Nhà cậu ồn thật đấy, chẳng yên tĩnh tí nào.”
Tôi bật cười:
– “Tớ quen rồi, tớ thấy bình thường mà.”
Câu nói ấy khiến tôi nghĩ mãi. Có lẽ không phải ngôi nhà của tôi ồn, mà chỉ là cái tai của bạn ấy khác cái tai của tôi. Giống như việc mỗi người nghe cuộc đời theo một cách khác nhau vậy.
Từ hôm ấy, tôi bắt đầu để tâm đến âm thanh quanh mình.
Sáng sớm, khi băng qua con hẻm nhỏ, tôi nghe tiếng chổi quét lách cách của cô lao công – tiếng của sớm mai đang được đánh thức. Xa xa, tiếng rao bánh mì, tiếng máy nổ xe máy, tiếng trẻ nhỏ khóc gọi mẹ – tất cả hòa thành bản nhạc quen thuộc của phố xá.
Đi qua khu chợ, âm thanh lại chuyển điệu: tiếng dao chặt, tiếng cân kêu lạch cạch, tiếng mặc cả rộn ràng. Những âm thanh tưởng như hỗn loạn ấy, hóa ra chính là nhịp đập của một buổi sáng đang sống.
Đến nơi làm việc, không gian lại mang một “mùi âm thanh” khác – tiếng gõ phím, tiếng điều hòa rì rì, tiếng thang máy mở ra khép lại, tiếng đồng hồ treo tường nhích từng nhịp nhỏ. Có lẽ nếu lắng nghe kỹ, ta có thể nghe được cả nhịp thở của thời gian.
Tôi bắt đầu nhận ra: mọi nơi đều có âm thanh đặc trưng của nó, cũng như mỗi người đều có “giọng” riêng của tâm hồn.
Người mẹ có tiếng gọi con nhẹ nhàng, nhưng đủ khiến đứa trẻ đang khóc òa lập tức nín bặt. Người cha có giọng trầm, ít nói, nhưng mỗi khi vang lên lại tạo cảm giác an toàn lạ lùng. Người thầy có giọng đọc ấm, khiến học trò nghe mà muốn làm người tốt hơn.
Rồi có những âm thanh khó chịu – tiếng cãi vã, tiếng còi xe inh ỏi, tiếng cửa đóng sầm giận dữ. Nhưng kỳ lạ thay, khi ta học cách hiểu nguyên do của chúng, chúng cũng hóa dịu đi. Tiếng khóc là nỗi đau cần được lắng nghe, tiếng la là nỗi ấm ức cần được chia sẻ.
Một lần vào bệnh viện, tôi nghe thấy đủ loại âm thanh: tiếng máy theo dõi nhịp tim, tiếng dép lẹp xẹp của y tá, tiếng thở nặng nhọc của người bệnh. Ban đầu, tôi thấy nghèn nghẹn, khó chịu. Nhưng khi dừng lại, tôi nghe thấy âm thanh của hy vọng – tiếng thì thầm cầu nguyện, tiếng người nhà nói khẽ: “Cố lên, rồi sẽ ổn thôi.”
Một lần khác, tôi ghé khu ổ chuột. Tiếng ồn, tiếng cười, tiếng trẻ con chạy đùa, tiếng nồi cơm sôi sùng sục – những âm thanh bình dị mà chân thật đến nỗi khiến tôi thấy lòng mình ấm lạ. Có lẽ hạnh phúc đôi khi chỉ là được nghe tiếng người mình thương đang sống ngay bên cạnh.
Con người ta dễ phán xét người khác chỉ bằng âm thanh họ phát ra – như cách ai đó thấy người nói to là thô lỗ, hay người nói nhỏ là yếu đuối. Nhưng có lẽ Thiên Chúa – Đấng tạo ra âm thanh đầu tiên của vũ trụ – không bao giờ chê những thanh âm của con cái Ngài. Ngài lắng nghe tất cả – tiếng khóc, tiếng cười, tiếng thở, tiếng nức nở – và từ đó Ngài hiểu ta hơn chính ta hiểu mình.
Thầy Giêsu, khi sống giữa con người, cũng nghe thấy hết thảy: tiếng rên xiết của người bệnh, tiếng sám hối của kẻ tội lỗi, tiếng reo vui của đám đông, và cả tiếng phản bội trong đêm vườn Dầu. Ngài không bịt tai, Ngài lắng nghe. Ngài nghe bằng trái tim.
Có lẽ lắng nghe cũng là một cách để yêu.
Khi tôi chịu dừng lại và nghe, tôi không chỉ nghe được âm thanh của thế giới, mà còn nghe thấy tiếng của chính mình – nhỏ bé, chân thật và đang khao khát được sống tử tế hơn.
Thế giới này không thiếu âm thanh, chỉ thiếu người biết lắng nghe.
Và khi biết lắng nghe, ta nhận ra: trong mỗi âm thanh, đều có một “hương” của tình thương.
Suy gẫm: Lắng nghe để thấu hiểu
Trong cuộc sống, ta thường chăm chăm nói, tranh biện, khẳng định mình… mà quên rằng lắng nghe mới là khởi đầu của mọi sự thấu hiểu.
Lắng nghe không chỉ bằng tai, mà còn bằng trái tim biết cảm, biết thương.Khi ta biết lắng nghe tiếng gió, ta cảm nhận được sự sống đang chuyển động.
Khi ta biết lắng nghe tiếng người, ta hiểu rằng mỗi âm thanh – dù nhẹ như hơi thở hay ồn ào như cơn giận – đều ẩn chứa một câu chuyện, một nỗi lòng.
Và khi ta biết lắng nghe chính mình, ta sẽ nhận ra điều sâu kín nhất: mình đang cần được yêu, và cũng đang có khả năng để yêu.Thế giới sẽ dịu dàng hơn nếu có thêm một người biết lắng nghe.
Bởi vì, đôi khi chỉ cần im lặng và lắng nghe thôi, ta cũng đang làm lành một vết thương – trong lòng mình và trong lòng người khác.
Chìa Khóa TMC