LÁ THƯ NOEL KHÔNG NGƯỜI NHẬN: Phép màu lặng lẽ giữa lòng Tokyo

LÁ THƯ NOEL KHÔNG NGƯỜI NHẬN: Phép màu lặng lẽ giữa lòng Tokyo

Một câu chuyện lặng lẽ ở Nhật Bản – nửa sau thế kỷ XX

Mùa đông ở Tokyo không ồn ào như người ta tưởng.

Giữa những con phố đông đúc và các nhà ga rực sáng, vẫn có những góc nhỏ nơi tuyết tan chậm hơn, nơi con người đi qua nhau mà không nhìn thấy nhau. Ở một con hẻm gần ga Ueno, có một bưu điện nhỏ, cũ, tồn tại từ thời chiến tranh.

Ở đó làm việc một người đàn ông tên Sato Hiroshi.

Ông đã hơn năm mươi tuổi, dáng người gầy, mái tóc điểm bạc. Công việc của ông là phân loại thư – những phong bì đủ màu, đủ chữ viết, mang theo hy vọng, lo lắng và cả nỗi cô đơn của người gửi.


Nhật Bản không phải là nơi Giáng Sinh gắn liền với tôn giáo.

Với nhiều người, Noel chỉ là ánh đèn trang trí, là bánh kem dâu, là một buổi tối ấm áp cho các cặp đôi. Nhưng với Sato, Noel luôn là thời điểm ông nhớ nhất đến những lá thư không có nơi để đến.

Bởi mỗi năm, vào khoảng cuối tháng Mười Hai, trên bàn ông lại xuất hiện một xấp phong bì đặc biệt.

Không có địa chỉ người nhận.

Chỉ ghi vỏn vẹn:

“Gửi ông già Noel.”


Năm ấy, giữa xấp thư quen thuộc, có một lá phong bì nhỏ, giấy đã ngả màu.

Nét chữ trẻ con, run run:

“Ông già Noel ơi, Nếu ông có thật, xin ông cho mẹ cháu đừng buồn nữa.”

Không ký tên.

Sato cầm lá thư rất lâu.

Theo quy định, những lá thư như vậy sẽ được lưu lại một thời gian, rồi hủy.

Nhưng ông không nỡ.


Sato mang lá thư về nhà.

Căn hộ của ông nhỏ và yên tĩnh. Vợ ông đã mất từ nhiều năm trước. Con trai duy nhất sống ở Osaka, ít khi về thăm.

Ông đặt lá thư lên bàn, dưới ánh đèn vàng.

Ông không biết phải trả lời thế nào.

Bởi ông không phải ông già Noel.

Ông chỉ là một người đàn ông bình thường, cũng quen với nỗi buồn.


Đêm ấy, Sato viết.

Ông viết chậm, từng nét chữ cẩn thận:

“Ta không biết con là ai, nhưng ta biết mẹ con đang cố gắng. Có những nỗi buồn không biến mất ngay, nhưng nếu con ở bên mẹ, thì nỗi buồn ấy sẽ nhẹ hơn.”

Ông dừng lại rất lâu, rồi viết thêm:

“Noel không phải lúc phép màu xảy ra. Noel là lúc con người nhớ rằng mình không phải ở một mình.”

Ông ký tên:

Ông già Noel.


Sato không biết gửi lá thư ấy đi đâu.

Cuối cùng, ông bỏ nó vào ngăn kéo – cùng với nhiều lá thư khác mà ông từng giữ lại trong những năm qua.

Ngăn kéo ấy đầy những câu hỏi không lời đáp.


Vài tháng sau, bưu điện nhận được một phong bì mới.

Lần này có địa chỉ người gửi.

Một địa chỉ rất gần – chỉ cách bưu điện vài con phố.

Sato mở ra.

Bên trong là một tờ giấy gấp cẩn thận:

“Cảm ơn ông già Noel. Mẹ cháu vẫn buồn, nhưng mẹ đã cười nhiều hơn. Cháu và mẹ đã treo lá thư của ông lên tường.”

Kèm theo là một bức vẽ: hai người nắm tay nhau dưới một cây thông nhỏ.


Sato ngồi lặng rất lâu.

Ông nhận ra rằng, lá thư ông viết – dù không được gửi theo cách chính thức – đã đến nơi cần đến.

Không phải nhờ phép màu.

Mà nhờ một người đã chọn trả lời.


Từ đó, mỗi mùa Noel, Sato lại giữ lại những lá thư không người nhận.

Ông không trả lời tất cả.

Nhưng ông trả lời những lá thư mà ông cảm thấy cần có người lên tiếng.

Không ai biết việc ấy.

Không có nghi lễ.

Không có tuyên dương.

Chỉ có những phong bì mỏng, đi vào cuộc đời ai đó, đúng lúc.


Khi Sato nghỉ hưu, người kế nhiệm ông tìm thấy trong ngăn kéo cũ một xấp thư đã ố vàng.

Trên cùng là một mảnh giấy nhỏ:

“Nếu anh đọc được những lá thư này, xin hãy nhớ rằng có những điều không thuộc về quy trình, nhưng thuộc về con người.”


Ngẫm :

Không phải mọi lá thư đều cần đúng địa chỉ. Có những lời chỉ cần đúng trái tim.

Chìa Khóa TMC (Tổng hợp)

#Noel #GiangSinh #ChristmasStory #NhatBan #Japan #TruyenNgan #ThuGuiOngGiaNoel #CauChuyenCuocSong #BaiHocYNghia


Nguồn tư liệu tham khảo: – Các câu chuyện báo chí Nhật Bản về thư gửi “Santa-san” tại bưu điện địa phương – Văn hóa Noel tại Nhật Bản (NHK World) – Tư liệu xã hội học về cô đơn đô thị ở Nhật Bản


Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

LinkedIn
Instagram
FbMessenger
Tiktok
URL has been copied successfully!