Câu chuyện của Hoa Hồng và Cái Gai

Một buổi sáng dịu dàng, nắng sớm khe khẽ rót xuống khu vườn nhỏ. Giữa những tán lá còn đọng sương, hoa hồng khẽ vươn mình, rực rỡ như nàng công chúa vừa thức giấc sau giấc mơ dài.
Bỗng, hoa hồng nghe thấy tiếng nấc nhẹ ở bên dưới. Quay xuống, nàng thấy một cái gai đang cúi đầu, đôi khi run run, như đang khóc.
Hoa hồng khẽ hỏi:
— Bạn sao thế, gai nhỏ?
Cái gai nghẹn ngào đáp:
— Hoa hồng ơi… tại sao cuộc đời lại bất công đến vậy? Chúng ta cùng sinh ra trên một cành, cùng chung một thân, thế mà bạn được nâng niu, còn tôi chỉ là kẻ bị ghét bỏ. Người ta đang định cắt bỏ tôi, vì nói tôi làm tay họ đau, làm họ cãi nhau…
Hoa hồng im lặng một lúc rồi nói:
— Nhưng họ quên mất rằng, chính họ đã vô tình chạm vào bạn thôi mà.
Cái gai thở dài:
— Tôi biết chứ. Nhưng sao Thượng Đế lại tạo ra tôi? Hoa hồng xinh đẹp thế này, đâu cần đến những chiếc gai xấu xí như tôi để bảo vệ? Nếu không có tôi, chắc hoa hồng sẽ được yêu thương nhiều hơn…
Hoa hồng mỉm cười, ánh nắng chiếu lên cánh hồng khiến nàng trở nên lấp lánh:
— Bạn nhầm rồi. Chính vì có bạn, tôi mới là hoa hồng. Nếu không có gai, tôi sẽ chẳng còn là biểu tượng của tình yêu mạnh mẽ, chẳng còn được người ta nhớ đến bằng nỗi đam mê xen lẫn e dè. Cái đẹp thật sự không chỉ nằm ở cánh hoa mềm mại, mà còn ở những chiếc gai nhọn biết giữ gìn cho nó khỏi bị tổn thương.
Cái gai im lặng. Một giọt sương rơi xuống đầu nó, lăn dài như một giọt lệ trong vắt.
Hoa hồng nói tiếp, giọng trầm hơn:
— Có lẽ bạn chưa biết, đôi khi trong tình yêu, con người cũng giống như chúng ta. Khi thấy đối phương có những “chiếc gai” – những điều chưa hoàn hảo, họ lại muốn cắt bỏ, muốn thay đổi người kia theo ý mình. Nhưng họ đâu hiểu, chính những “chiếc gai” ấy mới khiến tình yêu trở nên chân thật, mạnh mẽ và đáng trân trọng.
Rồi nàng nhẹ nhàng hỏi:
— Bạn có thấy một cành hoa hồng không gai sẽ ra sao không? Trơ trụi, yếu đuối và dễ bị bẻ gãy. Còn tình yêu không có những va chạm, tổn thương – liệu có còn là tình yêu?
Cái gai bỗng mỉm cười. Nó hiểu rồi.
Nó sinh ra không phải để làm đau, mà để dạy con người biết nâng niu.
Từ hôm đó, khi bàn tay ai đó khẽ chạm vào cành hoa hồng, họ chợt nương nhẹ hơn, khẽ khàng hơn.
Và hoa hồng – trong hương thơm ngọt ngào – mỉm cười, thì thầm với cái gai:
— Thấy chưa, khi ta biết giữ gìn nhau, cả những điều tưởng như xấu xí cũng hóa thành vẻ đẹp.
? Thông điệp:
Trong cuộc đời, ai cũng có “gai” của riêng mình — là những vết xước, khuyết điểm, hay tính cách chưa trọn vẹn. Nhưng chính chúng làm nên bản thể độc đáo của mỗi người.
Đừng vội cắt bỏ gai của người khác, cũng đừng chối bỏ gai trong chính mình.
Bởi đôi khi, chính những điều khiến ta tổn thương… lại là điều khiến ta biết yêu sâu hơn. ?
Chìa Khóa TMC












