Bài học tập xe đạp
Tôi mỉm cười ngắm thằng bé đang tập đi xe đạp với đầy sự quyết tâm và háo hức.
Một chân nó chống xuống đất, chân kia nhấp nhấp vào bàn đạp của chiếc xe đạp nhỏ. Cạnh đó, ba của thằng bé đang hết lời cổ vũ.
Thằng bé cùng chiếc xe cứ nhích từng chút một. Thỉnh thoảng, nó đánh liều nhấc hẳn cái chân đang chống dưới đất lên khiến chiếc xe loạng choạng rồi cả nó và xe cùng ngã kềnh dưới đất.
Lúc ấy, gần như ngay lập tức ba nó chạy lại vỗ về: “Cố lên con trai, con sắp đi xe đạp được rồi!”. Câu nói như khiến thằng bé quên đi đau đớn, nó chùi ngay nước mắt rồi lại cười toe và tiếp tục leo lên xe đạp.
Cả tuần rồi, cứ chiều chiều tôi lại có cái hứng thú ngồi xem thằng bé tập xe đạp. Tuổi thơ chợt hiện về đầy trong trẻo. Tôi đã có được một bài học lớn cũng chính nhờ việc tập xe đạp như vậy…
Ngày ấy, tôi cũng có một niềm say mê đặc biệt với chiếc xe đạp (chẳng biết có phải đứa bé nào cũng như vậy không?). Đó là năm tôi 9 tuổi, nhìn chiếc xe đạp cũ dựng ở góc nhà, tôi thèm thuồng ao ước một ngày mình sẽ đạp nó chạy vòng quanh xóm.
Một chiều, tôi dắt chiếc xe đạp cũ ra con đường nhỏ trước nhà để tập. Chiếc xe đạp cao vì vốn dành cho người lớn nên tôi buộc phải ngồi dưới sườn của nó. Ban đầu, tôi choãi cả hai chân xuống đất để đưa chiếc xe nhích dần về phía trước. Ít hôm sau, tôi đặt một chân lên bàn đạp rồi dần dần nhấc cả chân kia lên.
Tuy chỉ mới nhấn được một phần tư của vòng xe thì phải vội vàng chống chân xuống đất nếu không muốn té đau nhưng điều đó cũng làm cho tôi sướng rơn. Dần dần, tôi đã có thể đạp trọn được một vòng xe. Khi ngoái đầu nhìn lại đoạn đường mà chiếc xe đạp đi được (dù nó rất ngắn), trong tôi vui khôn tả.
Một buổi chiều, tôi lại mang xe ra tập như mọi ngày. Thật bất ngờ, không chỉ một vòng xe, tôi đã có thể đạp được hai vòng, ba vòng, rồi bốn vòng… Nhưng tôi chưa kịp reo lên thích thú thì cả người và xe (đang trên đà xuống một con dốc nhỏ) phóng thẳng vào giữa một bụi rậm lớn bên đường.
Đau quá, tôi cứ thế ngồi giữa bụi rậm mà khóc. Được một lúc ba tôi đi làm về ngang. Nghe tiếng tôi khóc ông cúi nhìn vào và hiểu ra mọi chuyện. Sau khi lôi chiếc xe đạp và kéo tôi ra khỏi bụi rậm, ông nhẹ nhàng xem xét vết trầy xước ở tay chân tôi, khẽ bảo: “Té đau như vầy là con sắp biết đi xe đạp rồi đấy, chỉ cần con cố gắng một chút nữa thôi!”. Tôi vẫn còn thút thít hỏi lại: “Thật không ba?”. Ông nheo mắt cười: “Thật chứ!”. Quả nhiên, sau đó ít hôm tôi đã có thể chạy xe đạp vòng quanh trong xóm, gặp đứa bạn nào tôi cũng khoe: “Xem này, tao đi xe đạp được rồi!”.
Lớn lên, tôi xa nhà và gặp phải không ít những va vấp từ cuộc sống. Nhiều khi không tránh khỏi những chán nản. Một lần khi tôi tâm sự cùng ba thì ông bỗng hỏi:
– Con còn nhớ khi con tập xe đạp không?
Tôi ngạc nhiên:
– Con nhớ chứ, nhưng sao ba lại hỏi con như vậy?
Ông chậm rãi:
– Chắc con vẫn nhớ khi con sắp biết đi xe đạp thì bị té rất đau chứ? Cuộc sống nhiều khi là vậy đó con ạ! Khi con bị vấp ngã, càng ngã đau thì cũng đồng nghĩa với việc con đang ở rất gần đích đến. Vì vậy, chỉ cần con bình tĩnh đứng lên và tiếp tục đi tiếp thì khoảng cách đến đích càng gần. Nếu con bỏ cuộc giữa chừng mới chính là sự thất bại hoàn toàn.
Từ đó, lời nhắc của ba về bài học từ tuổi thơ giúp tôi rất nhiều trong cuộc sống. Tuy không phải lúc nào tôi cũng thành công nhưng nó nhắc tôi không vội từ bỏ việc gì khi bất ngờ va vấp. Bị ngã đau là xem như ta sắp đi được xe đạp, tôi cứ nhủ mình như thế.
Dĩ nhiên, chúng ta không nên cố khi đã biết chắc việc gì đó là không thể.
Bạn thân mến, ký ức tuổi thơ trong chúng ta là nỗi nhớ “âu yếm” về những kỷ niệm trong veo, bình yên; là những tháng ngày được sưởi ấm trong tình yêu thương của mẹ cha, ông bà, bè bạn…Đó có thể là những buổi chiều chăn trâu, thả diều cùng bạn, hồi hộp trốn trong đống rơm chơi ú tìm, là những buổi chiều tung tăng cùng bố trên biển, là lúc hít hà miếng bánh thơm phức làm từ bàn tay mẹ, là thế giới thần tiên ngọt ngào câu chuyện cổ tích của bà, là người bạn nào đó ta mến thương thật nhiều… Tuổi thơ như bến đỗ bình yên để trong phút nào đó mỏi mệt, ta lại nhẹ nhàng chạy về để nghe tâm hồn ca hát. Nhưng có thể trong cái ngày xưa ấy, tuổi thơ ta từng buồn thiu vì chuyện gì đó. Và cũng rất có thể, nỗi buồn ấy vẫn thỉnh thoảng quay về vấn vít bên ta. Mời bạn hãy cùng Nhịp sống teen bước lên chuyến tàu kỳ diệu chạy về “nhà ga” tuổi thơ với nội dung viết Thương lắm tuổi thơ tôi. |
THANH PHÚC