Một lời cảm ơn giữa Sài Gòn

Một lời cảm ơn giữa Sài Gòn

Buổi trưa Sài Gòn, nắng như đổ lửa.
Con đường Nguyễn Thị Minh Khai ken đặc người và xe, tiếng còi pha lẫn tiếng rao bánh mì, tiếng rít của mấy chiếc xe máy cũ làm không khí như đặc quánh lại. Tôi vừa ra khỏi cơ quan, mồ hôi rịn lưng áo. Đầu óc vẫn còn vẩn vơ chuyện công việc, mấy bản báo cáo chưa hoàn thành, buổi giảng chiều nay chắc lại trễ… Tôi định ghé quán cà phê đầu hẻm để kiếm chút yên tĩnh, thì có cảm giác ai đó kéo nhẹ ống quần mình.

Thoạt đầu, tôi tưởng nhầm. Giữa cái thành phố này, mấy ai để ý đến một cái chạm khẽ. Tôi bước thêm hai bước, thì lại thấy bàn tay nhỏ xíu níu lấy áo. Tôi quay lại.

Một thằng bé, chừng năm – sáu tuổi. Người nó gầy nhom, đen nhẻm, áo rách vai, tóc rối bù. Đôi mắt to đen, nhìn tôi vừa sợ vừa hy vọng.

– Chú ơi… chú cho con xin ổ bánh mì được hông?

Giọng nó nhỏ như gió lùa qua kẽ cửa.

Tôi im lặng một chút. Giữa cái trưa oi nồng, câu nói đó như một nhát dao cắt qua lòng. Tôi nhìn quanh – tiệm bánh mì đầu hẻm, khói thịt nướng bốc lên thơm ngào ngạt. Tôi gật đầu.

– Đi với chú nghen.

Thằng nhỏ đi sau tôi, bước chân trần lẹp xẹp trên nền xi măng nóng hổi. Tôi gọi ổ bánh mì thịt, thêm ly cà phê sữa đá. Cô bán hàng liếc nhìn thằng nhỏ, ánh mắt vừa thương vừa ngán, rồi quay đi.

Tôi ngồi xuống chiếc bàn nhôm cạnh lề đường. Thằng nhỏ đứng nép bên cửa, hai tay đan vào nhau.

– Ăn đi con, đói lắm rồi hả? – Tôi hỏi.

Nó gật đầu, rồi lại ngập ngừng.
– Dạ, con cảm ơn chú.

Nó cầm ổ bánh mì, nhưng không ăn liền. Ánh mắt nó nhìn quanh, cảnh giác, như sợ ai đó giật mất phần ăn duy nhất của mình. Tôi thấy thương.

Tôi khuấy ly cà phê, nghe tiếng muỗng va vào thành ly leng keng, mùi cà phê thơm nồng hòa lẫn mùi nắng và khói. Mỗi ngày, ở Sài Gòn này, có hàng trăm, hàng ngàn đứa nhỏ như nó – lang thang, lượm ve chai, ngủ gầm cầu, sống bằng lòng thương bất chợt của người qua đường. Nhưng giữa bao nhiêu đói khổ, vẫn có cái gì đó khiến tôi không thể rời mắt khỏi thằng nhỏ này.

Nó không ăn liền, mà bước ra ngoài. Đứng ngay cửa, tay cầm ổ bánh mì, mắt nhìn vô trong tiệm. Nắng trưa rọi lên gương mặt lem luốc của nó, ánh lên đôi mắt long lanh. Tôi uống cạn ly cà phê, đứng dậy trả tiền. Khi bước ra, thấy nó vẫn còn ở đó – đứng chờ tôi.

Tôi hơi khựng.

Nó ngước lên, cười. Một nụ cười sáng đến lạ, hồn nhiên mà làm tôi quên hết cái mệt mỏi.

– Con cảm ơn chú nghen.
Rồi nó lặp lại, giọng chắc hơn, mắt long lanh:
– Con cảm ơn chú nhiều lắm!

Chỉ vậy thôi. Nó cười một cái, rồi quay người chạy vụt đi. Đôi chân nhỏ trần trụi đạp trên nền đường bỏng rát, bóng nó nhỏ dần trong dòng người xe tấp nập.

Tôi đứng lặng. Tiếng còi, tiếng rao, tiếng nắng… như tan biến hết. Trong lòng tôi có gì đó ấm lên, nghẹn lại. Tôi không nhớ mình đã bao lâu rồi không nghe một lời cảm ơn thật lòng đến vậy.

Tôi ngồi xuống lại, nhìn ly cà phê cạn, nghe tiếng đồng hồ trong điện thoại nhích từng phút – tôi đã trễ buổi họp rồi. Nhưng lòng không nỡ đi.
Tôi nghĩ về thằng nhỏ.
Một lời cảm ơn – tưởng chừng nhỏ xíu, mà khiến tôi thấy Sài Gòn này hình như vẫn còn đâu đó cái tình người cũ.

Có người nói Sài Gòn xô bồ, ai lo thân nấy. Nhưng đôi khi, chỉ một đứa trẻ đường phố biết cúi đầu cảm ơn, lại đủ làm ta tin rằng thành phố này chưa bao giờ hết ấm.

Tôi thầm nghĩ: nếu mỗi người biết nói lời cảm ơn – chân thành thôi, không khách sáo – với những ai đã giúp mình, dù chỉ chút ít…
thì chắc lòng người sẽ nhẹ hơn,
và Sài Gòn… cũng sẽ hiền hơn một chút.

Chìa Khóa TMC

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

LinkedIn
Instagram
FbMessenger
Tiktok
URL has been copied successfully!