CHIẾC XE LĂN DƯỚI MƯA: Dấu Chấm Lửng Của Tuổi Trẻ

Tôi đã đạt được mơ ước. Không phải giấc mơ to lớn của nhân loại, mà là giấc mơ cá nhân của một chàng trai tỉnh lẻ: Tấm bằng Đại học. Sau bốn năm cày cuốc học hành, làm đủ thứ nghề part-time (bán cà phê, giao hàng, dạy kèm) để trang trải học phí, giờ đây, tôi chỉ cần băng qua sân trường, về nhà, và chính thức bước vào một “cuộc đời mới” với vị trí Junior Marketing Executive. Tương lai như một khung trời xanh biếc.
Ngày đầu tiên đi làm về, Sài Gòn đang nắng bỗng tối sầm. Cơn mưa đầu mùa trút xuống dữ dội, không báo trước, như một cú sốc điện. Đường phố tắc cứng. Tôi định quay đầu xe để tìm đường tắt thì ánh mắt tôi dừng lại ở một ngã tư đông nghịt.
Giữa biển người chen chúc, có một người đàn ông đang vật lộn với chiếc xe lăn. Nước mưa xối xả, bánh xe của anh mắc kẹt trong vũng bùn ven đường. Chiếc áo sơ mi trắng ướt sũng dính chặt vào người, vai anh gồng lên cố sức đẩy.
Tôi nhận ra anh. Sáng. Bạn cùng lớp tôi suốt bốn năm. Người mà tôi chỉ biết qua cái tên và hình ảnh quen thuộc ở cuối hành lang. Bốn năm, tôi chưa từng bắt chuyện với Sáng.
Tôi phải đi. Tiếng nói lý trí gào lên. Buổi tiệc networking tối nay rất quan trọng. Mối quan hệ, cơ hội thăng tiến… Tấm bằng kia cần được ‘khai thác’ ngay lập tức. Chắc chắn sẽ có ai đó giúp anh ấy thôi.
Nhưng rồi, một ý nghĩ khác lạnh buốt chạy qua tâm trí tôi: “Chuyện gì sẽ xảy ra nếu mọi người ai cũng nghĩ như tôi?”
Trong khoảnh khắc do dự đó, tôi thấy Sáng – run rẩy vì lạnh, vì cố sức – nhưng anh vẫn tự mình nỗ lực. Không một chút mong chờ, không một cái nhìn cầu cứu. Anh cố gắng hết sức để thoát khỏi vũng lầy. Hình ảnh đó bỗng nhiên đâm thẳng vào tim tôi, nó tố cáo sự vô cảm đang ngự trị trong tôi.
Bốn năm, tôi luôn cáu kỉnh vì không tìm được chỗ gởi xe gần cổng trường. Bốn năm, Sáng đã một mình lăn chiếc xe này qua mọi con dốc, mọi vũng nước, mọi sự thờ ơ.
Không kịp suy nghĩ thêm. Tôi tắt máy, dựng chống xe, và khóa cổ xe bước dưới mưa.
“Sáng! Để tôi giúp!”
Tôi dùng hết sức bình sinh để đẩy chiếc xe lăn vượt qua vũng bùn sâu. Đường dốc và dài. Mỗi lần bánh xe quay, bùn lại bắn lên ướt cả mặt. Mệt nhoài, ướt đẫm, và thở dốc, chúng tôi cuối cùng cũng đến được khu chung cư cũ kỹ của Sáng.
Vào căn hộ để trú mưa, tôi ngạc nhiên đến sững sờ. Căn phòng gọn gàng, ngăn nắp một cách khó tin. Không phải kiểu bừa bộn ‘chuẩn sinh viên’ mà tôi quen thuộc. Mọi thứ được sắp xếp tối giản, nhưng cực kỳ tinh tế, và quan trọng là, mọi đồ vật đều nằm trong tầm với của anh.
Và… sách. Hàng trăm cuốn sách chất cao trên kệ gỗ đóng đơn giản.
“Bạn đã đọc hết chúng sao?” Tôi buột miệng hỏi.
Sáng cười nhẹ, nụ cười hiếm hoi tôi thấy trên khuôn mặt anh. “Mỗi tuần một cuốn, đều đặn. Nó là cách tôi du lịch vòng quanh thế giới mà không cần phải đứng dậy.”
Anh dẫn tôi vào căn phòng phía trong. Trên chiếc giường đơn, một người phụ nữ lớn tuổi đang nằm. Mẹ Sáng. Bà bị đột quỵ nhiều năm trước.
Sáng kể cho mẹ nghe về cơn mưa và việc tôi đã giúp anh thế nào. Bà nhìn tôi, đôi mắt mờ đục nhưng ánh lên một tia sáng ấm áp, và khó nhọc thốt lên từng chữ:
“Trong suốt bốn năm qua… chưa từng có ai… giúp con trai tôi. Không phải Sáng cần được giúp đỡ… mà là đôi khi… nó cảm thấy cô đơn… ngay giữa… những người bạn… cùng lớp của mình.“
Tiếng nói của bà mẹ không nặng lời, nhưng nó giáng xuống tôi như một tiếng sét. Cô đơn… ngay giữa… những người bạn…
Tấm bằng Đại học, buổi tiệc networking, sự nghiệp thăng tiến… Tất cả bỗng trở nên mờ ảo, nhỏ bé và vô nghĩa. Tôi đứng đó, hai chân trần run rẩy vì lạnh, nhưng bên trong thì nóng ran vì xấu hổ và nhận ra một sự thật cay đắng:
Tôi đã dành bốn năm để theo đuổi sự thành công, nhưng lại hoàn toàn bỏ lỡ một điều cơ bản và đẹp đẽ nhất của tuổi trẻ: Sự kết nối và lòng trắc ẩn.
Tôi nhận ra: Cuộc đời không chỉ là một cuộc đua. Đôi khi, khoảnh khắc ý nghĩa nhất lại là lúc ta dừng lại, cúi xuống, và giúp đỡ người đang bị mắc kẹt.
Và dưới cơn mưa chiều hôm ấy, lần đầu tiên sau bốn năm, tôi không còn là “người bạn cùng lớp” vô danh. Tôi đã trở thành một người bạn thực sự.
Thông điệp: Thành công không chỉ được đo bằng những gì bạn đạt được, mà bằng cách bạn đối xử với những người xung quanh trên hành trình đó. Đừng để sự vội vã của cuộc sống khiến bạn bỏ lỡ những kết nối đẹp đẽ và ý nghĩa nhất.
Chìa Khóa TMC












