KHI SÓI VÀ CHIÊN CHUNG SỐNG: CÁI GIÁ CỦA MỘT NỀN HÒA BÌNH ĐÍCH THỰC

(Suy niệm Chúa Nhật II Mùa Vọng – Năm A)
1. Khát vọng hòa bình giữa một thế giới bất an
Mỗi dịp tháng Chạp về, khi những ngọn đèn Giáng Sinh bắt đầu lấp lánh trên phố phường, lòng người lại rộn lên những giai điệu mong chờ. Chúng ta nghe văng vẳng lời Thánh Vịnh: “Sự công chính và nền hòa bình viên mãn sẽ triển nở trong triều đại Người” (Tv 71,7).
Hòa bình – hai tiếng thiêng liêng ấy là giấc mơ của mọi thời đại. Nhưng hãy nhìn vào thực tế cuộc sống hôm nay: Những cuộc chiến vẫn nổ ra ở đâu đó trên thế giới; và gần hơn, những cuộc “chiến tranh lạnh” trong các gia đình, sự kèn cựa nơi công sở, hay sự bất an trong chính tâm hồn mỗi người vì cơm áo gạo tiền.
Chúng ta thường nghĩ hòa bình là “không có chiến tranh” hay “không có cãi vã”. Nhưng Lời Chúa hôm nay cho thấy một góc nhìn khác hẳn: Hòa bình đích thực không phải là sự im lặng dễ dãi, mà là hoa trái của sự công chính.
2. Chuyện kể: Sự im lặng đáng sợ
Có một câu chuyện thực tế tại một công ty nọ. Người quản lý có tính khí rất thất thường và thường xuyên chèn ép một nhân viên thực tập trẻ tuổi. Anh ta giao những việc không tên, mắng mỏ vô cớ trước mặt mọi người.
Cả văn phòng đều thấy bất công. Họ biết cậu thực tập sinh kia hiền lành và chịu khó. Nhưng tất cả đều chọn cách im lặng.
- Người thì nghĩ: “Không phải chuyện của mình.”
- Người thì sợ: “Lên tiếng lỡ bị trù dập thì sao?”
- Người thì tự an ủi: “Thôi, chín bỏ làm mười cho êm cửa êm nhà.”
Cái “êm cửa êm nhà” đó có phải là hòa bình không? Không. Đó là sự thỏa hiệp với cái xấu. Kết quả là cậu thực tập sinh bị trầm cảm và nghỉ việc, còn người quản lý kia càng lấn tới vì nghĩ mình có quyền lực tuyệt đối.
Mục sư Martin Luther King, người từng đoạt giải Nobel Hòa Bình, đã nói một câu khiến chúng ta phải rùng mình:
“Trong thế giới này, điều tồi tệ đáng sợ nhất không phải là sự tàn ác của những kẻ xấu, mà là sự im lặng của những người công chính.”
3. Công chính: “Cây gậy” của người Ki-tô hữu
Tiên tri I-sai-a mô tả Đấng Cứu Thế: “Ngài sẽ lấy sự công minh mà xét xử những người nghèo khó… Ngài sẽ dùng lời như gậy đánh người áp chế” (Is 11,4).
Chúa không dạy chúng ta dùng bạo lực để chống lại bạo lực. Ngài không bảo chúng ta “ôm bom” hay cầm gươm giáo. Nhưng Ngài trao cho chúng ta một vũ khí sắc bén hơn cả gươm giáo: SỰ THẬT.
Ngày nay, “người nghèo” không chỉ là người thiếu tiền bạc.
- Đó là người đồng nghiệp thấp cổ bé họng bị chèn ép.
- Đó là người vợ/người chồng bị bạo hành tinh thần trong gia đình.
- Đó là những nạn nhân của các chính sách bất công mà không ai dám bênh vực.
Là người Công giáo, sống Mùa Vọng không chỉ là trang hoàng hang đá cho đẹp. Dọn đường cho Chúa đến (Mt 3,3) chính là dám can đảm “nắn lại” những khúc quanh co của sự dối trá, san phẳng những núi đồi của sự kiêu ngạo và lấp đầy những hố sâu của sự vô cảm.
Nếu chúng ta thấy cái sai mà ngậm miệng làm ngơ để được “yên thân”, thì chúng ta đang dung túng cho “sói” ăn thịt “chiên”. Khi đó, lời cầu nguyện cho hòa bình của chúng ta trở nên sáo rỗng.
4. “Sói sống chung với Chiên”: Một viễn cảnh cần nỗ lực
Hình ảnh I-sai-a vẽ ra thật đẹp: Sói sống chung với chiên con, beo nằm chung với dê, trẻ thơ thò tay vào hang rắn lục… (Is 11, 6-8).
Nhiều người cười bảo: “Đó là chuyện cổ tích! Thời nay mạnh được yếu thua, cá lớn nuốt cá bé.”
Nhưng Chúa Giê-su đến để đảo lộn trật tự đó. Ngài chứng minh rằng sức mạnh thật sự không nằm ở nanh vuốt của sói, mà nằm ở sự hiền lành và hy sinh của Chiên Thiên Chúa.
- Khi bạn dám nhận lỗi dù có thể bị khiển trách – bạn đang biến sói thành chiên.
- Khi bạn dám lên tiếng bảo vệ một người yếu thế dù bị ghét bỏ – bạn đang kiến tạo hòa bình.
- Khi các nhà làm luật, các bậc lãnh đạo biết sửa đổi những quy định chưa hợp lý để phục vụ con người tốt hơn – họ đang “san bằng đường lối” cho Chúa đi.
5. Lời kết: Cái giá của Mùa Vọng
Để có một nền hòa bình viên mãn, cái giá phải trả đôi khi là sự thua thiệt trước mắt. Chúa Giê-su, Vua Hòa Bình, đã phải trả giá bằng Thập Giá để mang lại ơn cứu độ.
Mùa Vọng này, thay vì chỉ mong chờ một lễ Giáng Sinh tưng bừng, xin Chúa cho mỗi người chúng ta dám trở thành những “người thợ xây hòa bình” ngay trong môi trường mình sống:
- Bớt đi một lời chỉ trích, thêm một lời góp ý chân thành.
- Bớt đi sự vô cảm, thêm một bàn tay nâng đỡ người yếu thế.
- Dám sống thẳng ngay, dù thế gian có quanh co.
Chỉ khi ấy, sự công chính mới nở hoa, và nền hòa bình của Chúa mới thực sự ngự trị trong lòng chúng ta và trên quê hương này.
6. Lời Nguyện:
Lạy Chúa, Mùa Vọng về thắp lửa,
Giữa thế gian còn chất chứa lọc lừa.
Chúng con mơ ngày “nắng đẹp, trời mưa”,
Sói với chiên đùa vui trong tình mến.
Nhưng Chúa ơi, đường đời nhiều vách bến,
Nơi kẻ nghèo rên xiết tiếng oan khiên.
Chúng con sợ… nên chọn sống “ngoan hiền”,
Im lặng cúi đầu để yên thân, giữ phận.
Xin thứ tha những lần con lẩn tránh,
Thấy bất công mà nín lặng làm ngơ.
Để cái ác lên ngôi, dệt mộng mơ,
Còn chân lý phải lu mờ, cay đắng.
Lời Gio-an vọng vang từ hoang vắng:
“Hãy sửa đường cho thẳng để Chúa đi!”
Phải san bằng những núi đồi khinh khi,
Lấp hố sâu của vô tri, ích kỷ.
Xin cho con lòng can trường dũng khí,
Dám đứng lên bênh vực lẽ công bằng.
Dẫu thiệt thua, dẫu bị đời ghét găng,
Vẫn giữ vững ngọn đèn chân lý sáng.
Để Giáng Sinh không chỉ là ánh rạng,
Của đèn hoa, của hang đá bên ngoài.
Nhưng là khi con dám sống khoan thai,
Dựng xây lại một tượng đài Công Chính.
Cho trần gian bớt đi niềm toan tính,
Để hòa bình viên mãn nở hoa tươi.
Cho nước mắt lại hóa nụ cười,
Và Chúa đến, rạng ngời trong nhân thế.
Amen.
Lẽ Sống – “Hành động Công chính nhỏ bé”:
Tại nơi làm việc/trường học: Nếu thấy ai đó bị đối xử bất công hoặc bị nói xấu sau lưng, hãy tìm cách bênh vực họ hoặc ít nhất là không hùa theo đám đông.
Trong gia đình: Hãy là người chủ động làm hòa trong một mâu thuẫn đang bế tắc, không phải bằng cách lờ đi, mà bằng cách đối thoại chân thành và nhận phần lỗi về mình.
SoiVaChien #HoaBinhDichThuc #NoiTam #BongToiTamHon #Awakening
Chìa Khóa Paul TMC












